NGÃ DU TỬ

CỎ GỌI MÙA TRĂNG



Cọng cỏ mượt gọi mùa trăng thức giấc
Áo tiểu thư vừa lấm chút bụi đường
Đã khó chịu với đất bùn vương vít
Nên ngại ngần cọng cỏ đẩm mưa sương



Cậu ấm, cô chiêu mong cả đời nhung gấm,
Thảm cỏ mềm êm ái những thường dân
Dẫu ái ngại cuộc đời mênh mông lắm
Cỏ thiên thu cùng sự sống dân lành



Ai ráo hoảnh với lòng thành cỏ biếc!?
Mãi vô tình cay cú với lầm than
Khi chợt hiểu có mùa trăng thức gọi
Là nhân gian thêm màu sắc dị thường



Vàng con mắt với cỏ cây lau lách
Đầy ưu tư trước sức sống diệu kỳ
Thương tăm tối nơi vùng hoang lạnh lẽo
Trăng bạc ngàn rọi từng lối người đi



Ôi đất nước những mùa trăng héo úa
Nụ cười em, giấu kín phía bên trời
Tiếng rên vọng từ nghìn trùng dội lại
Thôi thúc từng thảm cỏ mượt trùng khơi



NGÃ DU TỬ

Được bạn: vdn đưa lên
vào ngày: 5 tháng 1 năm 2012

Bình luận về Bài thơ "CỎ GỌI MÙA TRĂNG"